Chương 188

Lời Nói Dối Chân Thành

13.991 chữ

11-02-2023

"... Khụ khụ."

Triệu Vụ nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.

"À, lão Triệu, hỏi xong rồi à?" Đội phó cười híp mắt hỏi, "Nói với mọi người xem, anh có cái nhìn đặc biệt hoặc tin tức độc nhất nào liên quan đến việc cắt mất cơ quan sinh dục không?"

"..."

Triệu Vụ cảm giác oán khí của đội phó đối với mình không thể tiêu tan trong khoảng thời gian này được, hắn bèn bưng lên cho người ta ly trà nóng, cung kính đuổi hắn khỏi vị trí của mình, lại phân phát bản ghi chép lời khai của Văn Mỹ Hoa khi nãy cho mọi người: "Lời khai của người nhà nạn nhân đều ở đây."

Ngoài ra, một vài chi tiết phát sinh trên người thi thể mà pháp y mới vừa bổ sung cũng có trong này.

"Vết thương trí mạng nằm ở trên xương chẩm phía sau gáy, hung thủ phải cao hơn người chết khoảng 10cm... Người chết cao 1 mét 72, lão Hồ cao bao nhiêu?" Kỷ Tuân hỏi.

"Lão Hồ cao 1 mét 82." Không cần Triệu Vụ giở tài liệu, Hoắc Nhiễm Nhân đã trả lời chắc nịch. Trả lời xong, cậu lại chỉ ra điểm sơ hở trong suy đoán của Kỷ Tuân, "Địa hình trên núi phức tạp, tìm nơi có địa hình cao một chút để đánh chết người rất dễ dàng, không thể trực tiếp suy đoán chiều cao của hung thủ."

"Có lý." Kỷ Tuân biết nghe lời phải mà gật đầu.

Dù sao thảo luận vốn là phải tiếp thu ý kiến của quần chúng, để mọi người nói năng thỏa thích.

Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, ai cũng có thể không nghĩ ra được toàn bộ, ai cũng có thể phạm sai lầm, những người khác phát hiện ra sai lầm, có được linh cảm, cuối cùng tìm được chìa khóa mấu chốt mở ra tướng, đây chính là mục đích của thảo luận.

"Tamagotchi?" Hoắc Nhiễm Nhân đọc một hàng tiếng Anh trên hồ sơ, lại nhìn vào bức ảnh độ nét cao mà pháp y đính kèm, hơi thấy khó hiểu mà nhíu mày lại, "Tìm ra từ trong túi quần của người chết, đây là thứ gì?"

"Tamagotchi, máy nuôi thú ảo đó." Đội phó nhớ lại ngày xưa, "Một loại thú cưng điện tử, ra đời vào năm 1996 hay 1997 thì phải, khi đó tôi đang học cấp ba, cũng khá hoài niệm. Nói không ngoa chứ cứ vừa đến giờ ra chơi, ai mà lấy ra vật này thì người đó chính là nhân vật trung tâm của cả lớp, theo như cách nói của học sinh hiện nay thì như thế nào nhỉ? Bking* của trường hả, ha ha."

*Bking là một từ lóng, thường được dùng với giọng điệu mỉa mai, chỉ một người giơ tay nhấc chân đều tỏa ra cảm giác cool ngầu, hào quang lấp lánh đầy mình.

Sắc mặt của những người khác cũng bình thường không có gì lạ, hiển nhiên là đã từng nghe hoặc từng chơi thứ này.

Kỷ Tuân cũng từng nghe, từng chơi, kể cả hình ảnh mà đội phó miêu tả, anh cũng có ấn tượng.

Anh liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, khó hiểu giữa hai hàng lông mày của Hoắc Nhiễm Nhân tản ra, tiếp tục lật bản ghi chép.

Năm 96, năm 97.

Hoắc Nhiễm Nhân vừa vặn 6 tuổi, 7 tuổi, bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh. Rõ ràng là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có, lại hoàn toàn không có ấn tượng với những gì đang phổ biến trong lứa tuổi của mình, nghĩ cũng biết là bởi vì sao.

Trẻ em bị bạo hành, có lẽ ngay cả sống trên đời thôi đã phải dùng hết sức lực rồi.

Ngay dưới mí mắt của mọi người, Kỷ Tuân đã lén lút làm một chuyện không được thể diện cho lắm.

Anh khẽ đụng chân vào chân của Hoắc Nhiễm Nhân. Sau khi đối phương khó hiểu nhìn sang người, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên ống quần của đối phương.

"Hiện tại Tamagotchi đã cho ra mắt bản kỷ niệm. Lát nữa mua cho em chơi."

Có thể thấy được vết thương trên người, lại không thể thấy được vết thương trong lòng.

Vết thương trên người có thể khép lại, mà vết thương trong lòng, cũng muốn từng chút từng chút, giúp nó khép lại.

Hoắc Nhiễm Nhân run chân, không cẩn thận đụng phải chân bàn, một tiếng "đùng" vang lên, như thể nhịp tim thật lớn đã lộ ra từ lồng ngực đang ấp ủ bí mật của cậu, cậu cứng đờ nhìn hồ sơ, nhất thời không dám ngước mắt lên.

May mà không có ai để ý.

Chủ đề lại chạy đi xa rồi.

Một món đồ chơi đặt trong túi đáng để lưu ý, nhưng hiện tại cũng không thể suy đoán ra càng nhiều manh mối có giá trị mà không có bằng chứng xác đáng.

Kỷ Tuân quay lại chủ đề: "Mọi người cảm thấy lão Hồ là hung thủ của vụ án giấu thi thể trong bụng này sao?"

"Tôi cảm thấy ông ấy chính là hung thủ!" Đội phó thể hiện lập trường rõ ràng.

"Không thể võ đoán." Quan điểm này thuộc về Hoắc Nhiễm Nhân cùng Triệu Vụ.

Hai người này, một người cần chứng cứ, một người tâm tư cẩn thận, khiến quan điểm mà bọn họ biểu hiện ra thường là trăm sông đổ về một biển.

"Nếu như Hồ Khôn không phải hung thủ," Đội phó cũng không thua kém người khác, biểu đạt suy nghĩ của bản thân trước, "Ông ấy có thể kể lại câu chuyện giết người một cách rõ ràng như vậy sao? Trùng hợp như thế, một ông lão tới lui với một công ty giấu bom trong kho hàng, người phụ nữ ông yêu thì làm giao dịch bắt cóc người khác, cháu trai lại lên web đen làm một gã biến thái cuồng theo dõi, chỉ ngẫu nhiên leo lên núi, trốn ở bên cạnh là có thể nhìn thấy hiện trường hung án sao? Trường hợp người báo án lại là hung thủ cũng không còn lạ gì, sau hai mươi năm thì ông ấy vẫn là người đầu tiên báo án."

"Trong câu chuyện của Hồ Khôn," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Bảng hiệu của pho tượng chứa thi thể đã bị người khác đổi đi, vốn nên chỉ vào thiên điện, cuối cùng lại đổi sang chính điện. Mà hai pho tượng ở thiên điện lại dùng lý do bị "nhiễm bẩn" mà vứt xuống biển khi mới khánh thành không lâu, lúc đó chùa miếu còn chưa xây xong."

Nói những chi tiết này, là vì phô đệm cho những nghi vấn tiếp theo.

"Hung thủ giết người bình thường đương nhiên sẽ hi vọng có thể tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, nếu như lúc đó ông ấy nhét người chết vào trong pho tượng bị vứt xuống biển, chỉ sợ hiện tại chúng ta cũng không có bất kỳ cách nào."

Không có thi thể, cũng chỉ có thể xem như là mất tích.

Vụ án có khả năng là giết người này, cũng chỉ có thể kéo dài từ năm này qua năm khác.

"Cho nên, nếu như Hồ Khôn là hung thủ, tại sao ông ấy không ném thi thể vào trong biển? Tiêu hủy tất cả chứng cứ?"

"Hành động đổi bảng này chỉ xuất hiện trong câu chuyện của ông ấy, nếu như ông ấy giết người, làm bẩn tượng phật rồi vứt tượng xuống biển theo kế hoạch, mà một thời gian ngắn sau, thí dụ như chùa miếu mở cửa —— Anh nhớ là trong sử ký của ngôi chùa có viết sau khi khánh thành vào tháng 4 năm 1998, chùa mới phát hiện khắc nhầm tượng, nhưng lúc đó đã không tiện ra tay với tượng A Nan trong chính điện, vì vậy cũng có khả năng hành vi đổi bảng chỉ là hư cấu." Kỷ Tuân đưa ra một khả năng.

"Hồ Khôn là một người cẩn thận lại tinh tế tỉ mỉ. Nếu như hung thủ của vụ án thật sự là ông ấy, còn để lại sơ sót bị phát hiện, em cho rằng Hồ Khôn căn bản sẽ không kể câu chuyện này cho chúng ta." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Phá án chỉ có một cách giải quyết duy nhất thôi.

Tuy nhiên, trên con đường tìm được cách giải quyết duy nhất này lại có quá nhiều con đường quanh co ly kỳ khác, cho đến khi tìm được chân tướng mới thôi, khiến chúng ta nhìn cái này cũng thấy đúng, nhìn cái kia cũng thấy được.

"Năm 1997, Hồ Khôn 61 tuổi, ông ấy cũng xem như là khỏe mạnh, có xe ba gác trợ giúp cũng có thể chở thi thể vào trong pho tượng được." Đội phó bình tĩnh nói, "Cho dù không phải Hồ Khôn giết, chắc chắn giữa bọn họ cũng tồn tại quan hệ xã hội mà chúng ta chưa biết, thi thể từ 20 năm trước, hiện trường phạm tội không còn bất cứ thứ gì, chỉ khai thác thi thể thôi là không đủ, tôi thấy đối tượng điều tra lớn nhất của chúng ta vẫn là Hồ Khôn."

"Không cần cậu nói. Sau chuyện ngày hôm qua, tôi đã phái người về quê của Lư Tùng, tìm vợ trước của Hồ Khôn tìm hiểu tình huống." Triệu Vụ tiếp lời, nói tới chuyện nhà kho của công ty Trị Hiền nổ tung khiến người khác bị thương.

Thảo luận đến đây, dưới tình huống không có chứng cứ vẫn kiên trì phân tích thêm một bước cũng đã tương đối ổn rồi. Mọi người tạm thời tan họp sớm, giữ tinh thần để lát sau lại tiếp tục phá án.

Cảnh sát bình thường thì về nhà, đội phó quay lại bệnh viện tiếp tục dưỡng thương, Triệu Vụ tùy tiện trải chăn đệm nằm dưới đất, trực ban ở đồn, cũng khá tốt, may là đang ở tỉnh khác, nếu như đang ở thành phố Ninh thì loại đãi ngộ này chắc sẽ đến lượt Hoắc Nhiễm Nhân rồi.

Chỉ là hiện tại, hai người có thể quang minh chính đại về khách sạn ngủ bù.

Về đến khách sạn, việc đầu tiên chính là nhảy vào buồng tắm xả nước nóng, giúp nhau dùng khăn lông nóng và dung dịch sát trùng lau người rồi khử trùng từ đầu đến chân, lúc thường vốn cũng không chú ý nhiều như vậy, nhưng bây giờ hai người bị thương, vết thương chưa lành lặn hẳn, vì phòng ngừa nhiễm trùng cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng nhiều ngày như vậy mà không được chính thức tắm nước nóng, rốt cuộc vẫn thiếu chút cảm giác.

Đến lúc lau rửa xong, chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, Kỷ Tuân nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân đang ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen, một người bình thường luôn bình tĩnh thản nhiên như thế, lúc này ánh mắt nhìn vòi hoa sen suýt chút nữa đã sinh ra móc câu, muốn móc vòi hoa sen xuống dưới.

Kỷ Tuân vừa dỗ vừa khuyên, cũng xem như đã mang được người ra khỏi phòng tắm nguy hiểm.

Sau khi ra ngoài, hai cái người không nghe theo lời dặn của bác sĩ, không nghỉ ngơi thật tốt, thức suốt một đêm đã tự giác lên giường.

Kỷ Tuân cảm thấy trước khi lên giường vẫn phải làm chuyện gì mang tính nghi thức một chút, như vậy mới đúng với lời dặn dò của bác sĩ điều trị chính...

Vì vậy, anh đun một siêu nước, bỏ chút sâm tây vào bên trong, rót cho mình cùng Hoắc Nhiễm Nhân một ly đặt ở đầu giường: "Uống nhiều chút, bù đắp lại tế bào tử vong vì thức đêm."

"Không đến nỗi." Hoắc Nhiễm Nhân còn không buồn ngẩng lên.

"Người trẻ tuổi không biết điều dưỡng, khi nào em đến tuổi của anh rồi mới bắt đầu lo." Kỷ Tuân thở dài.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời, dùng ánh mắt khinh bỉ "Sâm tây đi quẩy, cẩu kỷ ngâm bia*" mà liếc nhìn Kỷ Tuân. (*Kiểu vừa làm chuyện hại sức khỏe lại vừa ăn uống dưỡng sinh)

Thế rồi, ly nước sâm tây kia vẫn cứ tới tay Hoắc Nhiễm Nhân, cậu uống một hớp.

Kỷ Tuân thừa thế lên giường, ôm lấy cổ Hoắc Nhiễm Nhân, cùng thưởng thức hớp nước này với cậu.

Nước sâm tây vốn đã ngọt, đưa vào miệng của người mình thích thì nước dưỡng sinh thôi cũng nếm ra được vị của rượu dưỡng sinh, uống một hớp xong, tâm can tỳ phổi vừa ấm nóng lại vừa hưng phấn.

Đã hôn chúc ngủ ngon rồi, Kỷ Tuân buông Hoắc Nhiễm Nhân ra, nằm xuống, dựa đầu vào cánh tay Hoắc Nhiễm Nhân, nhìn Hoắc Nhiễm Nhân dùng điện thoại: "Nói chuyện với đội viên thành phố Ninh?"

"Ừm. Hỏi bọn họ tình huống bên kia thế nào."

"Thế nào?"

"Không có tình huống gì."

Nói đúng hơn là không xuất hiện vụ án mới, vụ án trước đây cũng không tra được manh mối mới.

Một loại trạng thái cố định không tốt cũng không xấu, không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Trong nhóm WeChat, Đàm Minh Cửu vẫn là người sôi nổi nhất, chỉ thấy Đàm Minh Cửu hỏi: "Hoắc đội, chừng nào thì cậu về? Ngày mai có tới đồn không?"

"Kết thúc rồi. Ngày mai không đi." Hoắc Nhiễm Nhân gõ chữ, "Ở đây lại xảy ra một vụ nổ bom."

"?!" Đàm Minh Cửu.

"Thuận tiện còn xảy ra vụ án giấu thi thể trong tượng phật nữa." Câu này là Kỷ Tuân bổ sung.

"?!?!" Đàm Minh Cửu.

"Vẫn ở lại đây thêm mấy ngày." Hoắc Nhiễm Nhân tổng kết.

"Chờ đã," Đàm Minh Cửu chần chừ nói, "Tôi nhớ không nhầm thì sáng ngày hôm qua vừa mới nói vụ án bảo mẫu giết người đã kết thúc rồi mà."

"Buổi chiều xảy ra vụ án nổ bom, buổi tối bắt đầu điều tra vụ án giấu thi thể trong tượng phật, ngày hôm nay tìm được thi thể, hiện tại đã điều tra một ngày rồi." Bổ sung chu đáo như vậy, đương nhiên là Kỷ Tuân.

"..." Đàm Minh Cửu.

"..." Văn Dạng Dạng.

"..." Tiểu kính mắt.

"..." Viên Việt.

Cái người của đội 1 này cũng lặng lẽ trà trộn vào trong đội 2 mà không ai cảm thấy kỳ quái.

Cuối cùng, Đàm Minh Cửu nói: "Hoắc đội, ngài và Kỷ Tuân yên tâm công tác tại thành phố Cầm. Khoảng thời gian các ngài không ở đây, cả đội 2 đều tốt, cả đội 1 cũng đều tốt, mọi việc hài hòa không có án mạng."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân.

"..." Kỷ Tuân.

Luôn cảm giác đang bị ám chỉ!

Sau vài câu trao đổi đơn giản, hai người đều không muốn nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng tắt đèn ngủ.

Ngủ một giấc đến hừng đông, bọn họ nhận được cuộc gọi của Triệu Vụ, hắn mang tới một loạt manh mối có liên quan đến Hồ Khôn, đều do các cảnh sát mà hắn phái đi tỉnh Phúc đã liên hợp với chính quyền địa phương, đồng thời tìm được:

Tên cũ của Hồ Khôn là Lư Khôn, sinh năm 1936, quê gốc ở tỉnh Phúc, giấy chứng tử trong hồ sơ được cấp vào năm 1978, viết tai nạn trên biển.

Căn cứ theo những gì cảnh sát đã dò hỏi cùng quan sát được khi đến hiện trường, người vợ đầu tiên của Hồ Khôn, Phương Quả, hoàn toàn không tái giá, cũng không có quan hệ thân mật nào khác, cho tới bây giờ bà ấy vẫn một thân một mình sống cùng con trai và con dâu.

Về phần lúc đó, rốt cuộc là vì sao mà Hồ Khôn lại tử vong do tai nạn trên biển, Phương Quả chết sống không chịu nói ra, liên tục gặng hỏi thì bà lão lại nói người đã già, hồ đồ rồi, không nhớ được, hỏi những người khác trong nhà Phương Quả cũng giống vậy.

Thậm chí không chịu nói lúc nào thì mất tích.

Bên này chắc chắn có vấn đề.

Đáng để đào sâu.

Cảnh sát thành phố Cầm không bỏ cuộc, cùng với lực lượng cảnh sát địa phương, đồng thời lật lại từng tờ báo cũ từ năm 1978 đổ về trước, cuối cùng cũng tìm được.

Ngày 29 tháng 4 năm 1976.

Tàu đánh cá viễn dương mang tên Định Ba mất liên lạc, tìm kiếm không có kết quả, xác nhận chìm tàu, toàn bộ 22 người trên tàu đều mất tích.

"Tàu Định Ba? Gió yên sóng lặng?" Kỷ Tuân lẩm bẩm, sau đó anh lại nghi ngờ hỏi, "Vợ đầu của Hồ Khôn không có tái giá. Hồ Nguyên nói dối, tại sao cô ấy lại muốn nói dối?"

Còn có một câu vẫn đang giấu dưới đầu lưỡi, không có nói ra.

Hồ Nguyên được lão Hồ nuôi lớn, những hành vi vi phạm pháp luật, làm rối kỷ cương, hơn nữa còn kéo theo rất nhiều đồng phạm của lão Hồ, rốt cuộc Hồ Nguyên biết được bao nhiêu?

Nhưng Triệu Vụ lại không để ý chuyện này.

"Liên quan đến con tàu Định Ba này, người của chúng tôi tra rồi lại tra, tra được một vài thứ..."

"Thứ gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, khó hiểu vì sao Triệu Vụ lại ấp a ấp úng, một tí manh mối như thế có cần phải ngập ngà ngập ngừng vậy không?

"Tàu đánh cá viễn dương Định Ba được đăng ký dưới tên của Hoắc Thiện Uyên." Triệu Vụ vẫn nói ra.

Hoắc Thiện Uyên.

Ông nội của Hoắc Nhiễm Nhân.

- ------------------------------------

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!